Nghề chọn người hay người chọn nghề?

Đây là câu chuyện có thật về những vì bản thân tôi đang làm và được chia sẻ bởi trường cao đẳng FPT Polytechnic.

Mang “trái tim” vào lớp học

Cuộc sống muôn màu không ai biết trước được điều gì, chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại trở thành một thầy giáo của, nhưng rồi nghề chọn người chứ người làm sao mà chọn được nghề, cái duyên đưa đẩy tôi đến với giảng đường như một phần trong sự may mắn của cuộc sống tôi.

nguyen thanh phuong nguoi chon nghe

Kí ức tuổi thơ đi học tôi và những người thầy, người bạn đồng trang lứa

Tôi sinh ra và lớn lên trên một vùng quê nghèo của miền cao nguyên Đăk Lăk, Cha mẹ tôi đến đây theo diện di dân đi kinh tế mới từ Quảng Nam vào, họ đến với đôi bàn tay trắng khai hoang rừng núi để làm nương rẫy. Từ bé, việc thiếu ăn, thiếu mặc là chuyện bình thường của những đứa trẻ ở vùng quê nghèo này, cuộc sống cơ cực lên 3 tuổi 4 tuổi là cha mẹ phải đi làm cả ngày, và chúng tôi phải tự đi đến những ngôi trường làng sập sệ với các thầy cô giáo. Tôi còn nhớ như in những hình ảnh mà “mỗi khi trời mưa đá thì cô trò chúng tôi cùng nhau rúc xuống gầm bàn để tránh đá rơi lên đầu”. Đối với chúng tôi sâu trong ký ức mình, những người thầy, người cô thuở ấy không khác gì cha mẹ mình.

Rồi thời gian cũng dần trôi qua, rất nhiều những đứa trẻ trong thế hệ chúng tôi phải nghĩ học vì gia đình nghèo không có tiền đóng học phí, vì ở xa trường nên không thể đi học, vì phải ở nhà đi làm rẫy phụ ba mẹ nuôi em, và cũng có những đứa trẻ bỏ học thì ham chơi, nghiện game,… không còn nhiều những đứa trẻ học được hết cấp 3 vào đại học. Tôi may mắn hơn, tuy gia đình lúc đó không khá giả gì, nhưng gia đình tôi luôn khuyến khích con cái ăn học đến nơi đến chốn, và rồi tôi cũng bước vào được giảng đường đại học. Cũng như các bạn trẻ bây giờ, tôi cũng có một thời sinh viên đầy nghịch ngợm đáng nhớ, đi học, đi làm thêm, đi chơi với bạn bè,… Nên đâu đó khi bước chân lên bục giảng tôi nhìn thấy đâu đó hình ảnh của mình lúc trước một cảm giác rất đồng cảm với các bạn khi các bạn lười học, đi trễ, không học bài, hay lên lớp thi mà cái mặt tái mét vì chưa có chữ gì trong đầu….

Rồi đến lúc học xong, tôi cũng ra trường, với cá tính mạnh của mình ở cái tuổi tam thập, tôi trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu công việc, có những thời gian phải mang đồ ra vỉa hè đường Quang Trung để buôn bán, rồi làm công ty, nhân viên Marketing, Sales, Digital Marketing có thời còn Quản lý kinh doanh cho một công ty lớn, rồi tự khởi nghiệp, rồi đầu tư, tự kinh doanh … Cả một khoản thời gian dài được trải nghiệm nhiều cung bậc cảm xúc, thành công có, thất bại cũng nhiều đôi khi tôi cảm thấy tự hào về bản thân mình vì đã vượt qua được rất nhiều thứ mà cuộc sống mang lại. Nhưng đâu đó tôi vẫn cảm thấy mình còn thiếu một điều gì đó mà chưa thể làm bản thân mình cảm thấy happy với cuộc sống hiện tại.

Tôi thay đổi…

Nhưng đến năm 2019 – 2021, đại dịch Covid bùng nổ, thời cao điểm của đại dịch là lúc tôi đang ở Thành phố Hồ Chí Minh, dưới căn chung cư tôi ở là một trường học, được dùng để làm khu cách li. Bạn không thể tưởng tượng được khi thành phố bị phong toả, ngoài đường chỉ có 1 tiếng xe là tiếng còi của xe cấp cứu. Hằng ngày nhìn xuống trường hoc, xe cấp cứu chạy ra vô liên tục, cứ vô thì người nhiễm bệnh, nhưng ra thì chỉ thấy hình ảnh trùm vải trắng trên băng ca đưa lên xe đẩy ra ngoài. Có lẽ không chỉ riêng tôi, mà nhiều người khác đều cảm nhận thấy cuộc sống này thật vô thường. Và có lẽ mình nên làm một việc gì đó có ý nghĩa hơn trong cuộc sống. Thấy bạn bè tôi đi dạy khá vui vẻ, công việc này hấp dẫn bản thận tôi, nên tôi quyết định học nghiệp vụ sư phạm và vào con đường giảng dạy cũng với một số người bạn mình ở đây để bắt đầu một hành trình mới cho mình.

Lớp học đầu tiên của tôi

Lớp đầu tiên tôi nhận là một lớp học đầy những bạn trẻ cá tính và rất khó cho tôi khi chưa có kinh nghiệm đứng lớp lần này, nhưng rồi tôi bắt đầu cố gắng thử, các phương pháp dạy khác nhau, các hoạt động trên lớp cho các bạn khác nhau ở mỗi buổi học, mỗi ngày tôi lại cố gắng suy nghĩ các làm sao biến mớ kiến thức khô khan thành những điều dân dã, để các bạn ấy có thể tiêu hoá được những gì tôi truyền đạt, nhiều khi cũng rất bực bội, nhưng chưa bao giờ tôi mang nó đến lớp học và không bao giờ tôi lớn tiếng hay nặng lời với bất cứ bạn sinh viên nào. Vì tôi nghĩ rằng, nếu bạn ấy đã không thích, không vui thì làm sao còn cảm hứng học tập, làm sao có thể học tốt hơn. Tôi luôn cố gắng làm mọi điều chỉ với một tâm niệm” làm sao các bạn sinh viên ấy trở nên tốt hơn”. Và cảm nhận được một điều rằng, các bạn ấy rất là dễ thương, và tiến bộ ít ra không nhận được thêm nhiều kiến thức thì cũng là tác phong, sự nhiệt tình, sự chăm chỉ, hay có trách nhiệm hơn với đồng đội của mình. Điều đó mang lại nhiều niềm vui cho tôi hơn.

Thế giới thay đổi tôi…

Những lớp học sau này, tôi đã có nhiều kinh nghiệm hơn tôi cũng biết cách biến những kiến thức cơ bản phải làm trong Assignment như tầm nhìn, sứ mệnh, mục tiêu, giá trị cốt lõi,… một mặt là để hệ thống lại kiến thức cơ bản cho các bạn, nhưng yếu tố chính khiến tôi chia sẽ sâu những điều này với các bạn là vì tôi chuyển nó thành một dạng kỹ năng mềm, bạn phải biết lập các mục tiêu Smart cho cuộc sống cá nhân cũng như doanh nghiệp, phải biết cách nâng cái tầm của bạn lên để trở thành một điều gì đó, hay mang lại một điều gì đó để tìm ý nghĩa cuộc sống để giải quyết vấn đề Sứ mệnh mỗi khi các bạn rơi vào bế tắc trong cuộc sống, hay thiết lập nguyên tắc sống các nhân như các giá trị cốt lõi của tổ chức.

Và tôi cảm nhận được khá nhiều sự quý mến của các bạn dành cho mình qua những tin nhắn, hay những lần gặp mặt các bạn tâm sự. Việc “mang trái tim vào trong lớp học làm cho tôi cảm thấy cuộc sống hạnh phúc hơn” Khi bạn mang tình thương của mình đến với các bạn trẻ, cũng như yêu một ai đó, bạn sẽ tìm cách làm những điều tốt đẹp cho các bạn sinh viên của mình. Ở cái tuổi 18 đôi mươi, các bạn sinh viên rất nhạy về mặt cảm xúc và các bạn sẽ cảm nhận rất nhanh điều đó và “Khi bạn trao sự yêu thương đi,  các bạn sinh viên sẽ mang lại hạnh phúc cho bạn, cho công việc hằng ngày của bạn, và góp phần làm cuộc sống của bạn tươi đẹp hơn”.

Cho đến ngày hôm nay, tôi đã không còn như trước lúc mình bước chân vào cái nghề “gõ đầu trẻ” tại Sài Gòn Tech, Fpoly,…, tôi đã không còn phải toan tính, nặng nề cho công việc và cuộc sống nhiều nữa, tôi của bây giờ là một người tràn đầy sự tích cực, sự vui vẻ lạc quan với đồng nghiệp, bạn bè và người thân, và những đứa trẻ của tôi được cười mỗi ngày khi đến lớp, đó là niềm vui của các bạn và sự hạnh phúc của bản thân tôi. Cám ơn các bạn trẻ rất nhiều!

Nguồn: https://caodang.fpt.edu.vn/tin-tuc-poly/tp-ho-chi-minh-tin-sinh-vien/thay-nguyen-thanh-phuong-giang-vien-digital-marketing-voi-toi-fpoly-hcm-nhu-mot-dieu-ky-dieu-den-muon.html?fbclid=IwAR3YaMQ8-4jyE3zEEbAeCg2atXhnC1_ZOMqCP8llyukNzf469a1hcjttXTA

Lên đầu trang
Chúng tôi đang làm nghiên cứu học thuật giúp cải thiện chất lượng dịch vụ Gọi xe TADA
This is default text for notification bar